boysie: Stolen from tumblr. (Default)

Tôi biết là đằng đó áy náy... nhưng nếu tôi không thể làm gì cho đằng đó, tôi còn áy náy hơn.
Để bắt chước đồng chí X thì... "Còn mấy tháng nữa là 5 năm tôi quen đằng đó. Tôi không xin, không né tránh, không thoái thác thứ gì từ đằng đó." Với tôi được biết đó là một ân huệ, có trách thì trách tôi yếu đuối quá. Nhiều lúc tôi đau khổ vô căn cứ cũng vì đằng đó, đằng đó không biết. Nhưng tôi cũng không muốn đằng đó biết, vì như thế sĩ diện của tôi sẽ vỡ tan tành.

Rắc rối quá phải không.
boysie: Stolen from tumblr. (Default)
(Reposted from my WP)

Hôm qua tôi mơ thấy xem 1 bộ phim tên là “Tháp Tokyo” (chả biết tại sao lại thế). Chưa bao giờ tôi mơ thấy cái gì rõ ràng như thế và tỉnh dậy lại nhớ kỹ không sai một ly như thế. Thậm chí tôi nhớ là, xem xong còn kể cho mọi người nghe, bảo phim hay lắm, nhưng không ai biết phim ấy cả. Tôi nhớ ngoài hiệu sách có một cuốn truyện tên đúng là “Tháp Tokyo” nhưng chắc không liên quan đến giấc mơ của tôi. Đối với tôi đây là một giấc mơ rất cool nên tôi sẽ phải tường thuật lại thật chi tiết cho các bạn nghe.

Ở thành phố Tokyo trong tương lai chỉ có hai màu đen trắng, con người không còn làm tình với nhau nữa, việc thỏa mãn chuyện phòng the được dành cho các loại rô-bô chuyên dụng được customized theo độ tuổi, sở thích, nhóm máu, horoscope… để phòng tránh bệnh tật và đạt hiệu quả hưng phấn tối đa. Các cặp nam thanh nữ tú yêu nhau bằng tâm hồn chứ không phải thể xác, nếu có nhu cầu sinh con họ sẽ đi thụ tinh nhân tạo và vào ngân hàng gene chọn các loại gene đẹp cấy cho con cái sau này. Nhà nước cũng rất khôn, không muốn có sự phân hóa di truyền bởi khoảng cách giàu nghèo, nên cũng gây quỹ “Gene tốt cho mọi nhà” hỗ trợ các gia đình nghèo mua gene trả góp với lãi suất cực thấp hoặc thanh toán ngay sẽ được giảm giá từ 15-30%, nếu đứa trẻ chẳng may chết trước 18t thì cha mẹ không phải trả khoản vay gốc hoặc tiền thanh toán để mua gene đẹp.

Đột nhiên xuất hiện 1 tên tội phạm xấu xa chuyên bắt cóc con gái và làm họ có mang ngoài ý muốn. Vì có mang ngoài ý muốn theo phương pháp tự nhiên nên các cô này bị cha mẹ ép buộc đi phá thai. Lo sợ trước tình trạng đó, các cô gái trẻ bị bố mẹ nhốt ở nhà không cho ra ngoài. Tuy nhiên việc các nạn nhân giấu tên chia sẻ về trải nghiệm của họ với tên bắt cóc không những không làm các cô sợ, mà còn tò mò, thích thú nữa là đằng khác.

Có 1 cô tên là Yukie, con gái một gia đình trung lưu ở ngoại ô, cũng bị cha mẹ cấm cung như thế. Cô năm nay bao nhiêu tuổi tôi hông nhớ… hình như 17, 18 gì đó. Sinh nhật cô được cha mẹ tặng cho 1 con rô-bô chuyên dụng tên là Kenji. Gương mặt của Kenji gợi nhớ tới nam ca sỹ (tôi ko nhớ tên, gọi đại là Tanaka nhé) mà Yukie rất hâm mộ, nói đúng hơn thì Kenji như thể bản sao nam ca sỹ đó nhưng ông họa sỹ thiết kế, sau khi vẽ xong, sợ bị nam ca sỹ nọ kiện tụng lôi thôi, phải cố chỉnh đi vài nét cho khỏi giống. Tuy nhiên, tóm lại, nhìn qua là đã biết nguyên mẫu của Kenji là ai rồi. Yukie chơi với con rô-bô này không biết chán, vì nó là bản sao của Tanaka. Tuy nhiên Yukie cũng có chút bực mình là nó không giống Tanaka.

Một hôm Kenji bị khô dầu. Cha mẹ Yukie rất bận nên mãi chưa đi tra dầu được còn Yukie bị cấm cửa thì làm sao tự đem Kenji đi. Yukie thương Kenji lắm, không có Kenji cô nàng chẳng biết làm gì cho qua thời giờ. Cô đánh liều trèo tường ra khỏi nhà đem theo Kenji. Chẳng may con rô-bô quá bự, lúc Yukie ráng sức lôi nó qua lỗ thông gió, nó đã bị va đập, cọ xát và vỡ một phần vỏ.

Khi đem Kenji đến hãng sản xuất TopElectric bảo hành và tra dầu, họ từ chối vì Kenji đã bị hư hại do va đập và lỗi người tiêu dùng sử dụng không đúng nên không thể được hưởng chính sách bảo hành miễn phí mà phải mất tiền. Yukie chỉ có một số tiền tiết kiệm nhỏ, dăm năm nữa tính đem đi thẩm mỹ (vì tuy là thời buổi này đàn ông yêu bằng nội tâm nhưng họ chỉ để ý đến nội tâm của những cô gái đẹp) thì tiền sửa Kenji đã tốn non một nửa. Tuy nhiên, có một điều làm Yukie đau khổ hơn hết, là cha mẹ cô lại không mua gói dữ liệu Cloud Back-up Premium Life-long Extended cho Kenji, nên Kenji chỉ giữ lại bộ nhớ của 3 tháng gần đây nhất.

Đang tha thẩn cùng Kenji một lúc, thì có một chàng trai ra bắt chuyện với Yukie. Anh ta nói rằng, kỳ thực mọi data của Kenji đều được lưu trên máy chủ của nhà sản xuất để bán cho các công ty nghiên cứu thị trường chứ không mất đi đâu cả. Những dữ liệu đó đều được đặt trong cụm máy chủ bí mật của tập đoàn TopElectric dưới chân tháp Tokyo. Nếu có thể đem Kenji lên đỉnh tháp để kết nối với cỗ máy chủ dưới lòng đất, thì anh ta sẽ phục hồi Kenji về nguyên trạng. Yukie hỏi:

“Tại sao anh biết? Anh lấy gì ra đảm bảo?”

Anh chàng lạ mặt đáp:

“Anh nói cho em biết vì anh thấy em tội nghiệp, chứ anh chẳng có gì để đảm bảo cho em cả. Anh là người của tổ chức hacker Hack4Life, từ lâu bọn anh đã bất bình trước trò kiếm tiền bẩn thỉu của TopElectric rồi. Họ toàn những lão già đê tiện lợi dụng các cô gái trẻ và thao túng chính phủ thôi.”

Yukie nghĩ ngợi một hồi, rồi đồng ý. Hai người thuê một chiếc tắc xi lên tháp Tokyo. Chàng thanh niên bảo Yukie tắt nguồn của Kenji đi, để tránh các phần mềm theo dõi của TopElectric.

Đây, cái tháp Tokyo này mà tôi mơ thấy, có hình thù rất lạ: nó không phải cái tháp Tokyo thật, mà là một cái tháp to như cái núi vậy? Muốn lên đỉnh tháp phải đi bằng ô tô, và cái tháp có hình trụ dài màu nâu đỏ. Các bạn biết nó giống cái gì rồi chứ nhỉ? LOL. Ok. Mời các bạn xem tiếp phần sau =)))

boysie: Stolen from tumblr. (Default)
Solid Four Stars. Taken from my Goodread.


 Okay so there is this little adorable kid from an asteroid who is seemingly innocent yet amazingly wise.

Some people say this book is universal for children but NO NO NO! THIS BOOK IS NOT FOR CHILDREN. And the Little Prince, I am sorry, he is not a kid. Children will not understand the metaphors and allegories in this tale. Exupery had warned. The Little Prince, let's call him François (typical French name for your convenient) is not a kid, he IS AN ADULT who cannot make any senses of the adult world. (What kind of kids speak the words from François's mouth, seriously?) 

*SPOILER BELOW*

François is a heart-broken daydreamer who lives forever in his carefree childhood and rejects to grow up because he can only see ugliness and triviality in the adult world. He had a mundane daily job on his asteroid (his home), his rose (his spouse - whom he once admired and loved) began to annoy the shit out of him, and he'd had enough of it, so he decided to travel all the way just to find himself in greater resentment and disdain for the world. As far as I'm concerned, François cannot manage adulthood. During his journey he also met numerous people but none of those could share his interests and ideas - to François those people are too boring, superficial or greedy to begin with.

Somehow he made friend with a "wise one" aka Monsieur Fox (He's also an adult) who taught him about love and friendship. This is the best part of the story. François started to realize that he is no way deeper than people around him and how awfully he treated his loved one. François got an emotional breakdown, and started to question his existence, his relationships, and even his own "innocence" - the quality that he once thought, set him aside from those boring, superficial, greedy adults he met in his life. Foreseeing his imminent death, François tried to share his enlightment with a stranded pilot before too late.

*END OF SPOILER*

I like Le Petit Prince, and how people misunderstood is despite the fact that Exupery had emphasized that it was not written for kids. Mr. E. IS François, and this is his painful experience being with "the grown ups". François is his alter ego/imaginary friend - not a kid. Just my $0.02.
boysie: Stolen from tumblr. (Default)
Tôi thấy kỳ thực đa phần các bạn đàn ông VN rất là hãm nhé. Nếu bạn nào là đàn ông mà không hãm vậy thì cứ tự nhủ: "Chắc nó trừ mình ra!" coi tôi như Chí Phèo chửi làng Vũ Đại đi.

Yêu một đứa con gái không tốt với mình, nếu không quyết tâm bỏ được thì ráng mà nhịn chứ. Đã biết nó lừa mà còn tự đâm đầu vào, rõ là tự nguyện để bị lừa còn than thở clgt? Yêu đơn phương mà còn tính toán thiệt hơn, dám làm sao không dám chịu. Ờ, quyền kêu ca nó thuộc tự do của anh, chả ai cấm hết. Vậy cứ việc la bai bải như con bò đi, nhưng kiếm đứa khác mà la. Dizz, tôi có ý tốt, nói năng lịch sự tử tế, anh thì coi tôi như cái thùng rác, khạc ra 1 đống tâm sự xong kết luận là đồ mấy con điên, rỗi hơi, nhảm...

Bạn bè thì bạn bè, tôi biết con nhỏ ấy chẳng tốt đẹp, nhưng anh cũng đâu cao quý gì khi chửi nó như vậy. Thì anh cứ bảo anh cóc cần cao quý, anh đéll care... Anh hùng vcl! Vâng, anh là anh không thiếu gì gái gú, gái là cái thá gì... anh hỏi tới là gật...

Yes, we are cunts. Cunts have brains. Cunts are vital. Cunts are beautiful, no matter what you say. All cunts were born tight, close, promising, and perfect. 
 

 



boysie: Stolen from tumblr. (Default)
Bài này dành cho bạn Phùng Minh Quân trên Facebook nhưng tôi cũng khá tâm đắc nên post ra DW này. Đọc bài gốc của bạn Quân tại đây. (Đang post dần mấy thứ lăng nhăng từ facebook sang, chứ không phải nhàn cư vi chém gió, đừng hiểu như vậy nhé tôi buồn lắm huhu, mặc dù hiểu vậy là đúng.)



Thực ra vấn đề gái ngoan thích trai hư chẳng làm tôi bức xúc nhiều lắm, tôi vẫn nghĩ đấy là câu chuyện nhảm nhí của mấy tờ báo lá cái viết cho có thôi ấy mà, ai dè là tại sao ngay đến một anh con trai “trải nghiệm tình yêu và cuộc sống chắc chắn” hơn bạn Quân cũng lại cho rằng “đây là một nhận định chuẩn không cần chỉnh, 100% là thế, con gái bây giờ khác xưa rồi.” Nếu vậy thì con gái Việt Nam không nên trách đàn ông vô tâm, ích kỷ, nhậu nhẹt bê tha... mà nên tự trách mình quá thiển cận, hời hợt, cứ lao đầu vào những anh chàng công tử ăn chơi bóng lộn chỉ được cái mẽ ngoài, trong khi có bao nhiêu bạn nam chân thành, tử tế đang chầu chực ngoài kia! Biết đâu cũng vì con gái ngốc nghếch như vậy cho nên con trai nghĩ: “Ờ, hiền lành tử tế làm gì, làm thằng đểu còn hơn!” thành thử số lượng trai đểu ngày một lớn?

Về khoản nói xấu đàn ông thì chị Michiyo Phạm Ngà đã nói đủ rồi, tôi có nói thêm cũng chỉ là té nước theo mưa không đáng kể. Cho nên hôm nay, để quán triệt tinh thần phê và tự phê của Đảng, tôi xin được đứng về phía anh em mà lên án các chị đã. Vâng, thú thực tôi là đàn bà con gái trăm phần trăm mà lắm lúc cũng phải lồng lộn vì suy nghĩ của một số chị em, chẳng hạn cái chị viết bài “Nhạt nhẽo như đàn ông tử tế” kia.

Tôi cũng đồng tình với bạn Quân ở điểm này: nếu các chị mê trai hư thì hãy thông cảm cho các anh chạy theo những cô gái mà các chị gọi là đĩ thõa. Vậy những người mê trai hư, gái hỏng này là ai? Tôi nghĩ có hai dạng, dạng thứ nhất là những người có tính cách phiêu du nghệ sỹ, dạng thứ hai là những người mà bản tính quá thụ động, nhàm chán.

Dạng thứ nhất ta bàn ít ít, vì họ là giống ăn tạp, cái gì đến miệng cũng phải xơi cho biết. Nghệ sỹ chân chính thì chả biết giới hạn, miễn thỏa mãn được cảm xúc, thăng hoa được tinh thần là sướng. Dạng thứ hai thì giống như những người bình thường khác, tức là cũng biết sợ trời sợ đất, sợ bố mẹ họ hàng, sợ bà con lối xóm... nên cái ham muốn phiêu lưu của họ không có mục đích như đám nghệ sỹ tâm hồn treo ngược cành cây, mà chỉ là sự tò mò như con người nhìn con khỉ trong vườn bách thú thôi.

Vì các ông bà nghệ sĩ (hạng thứ nhất) trải nghiệm xong, chém gió ra bão thành những tiểu thuyết, kịch cọt, phim ảnh mà đẻ ra hạng người thứ hai. Vô tình hay hữu ý mà những bộ phim, tiểu thuyết tình cảm, đa phần khán giả/độc giả là nữ giới. Người nữ đọc, xem như thế rồi mơ mộng, tưởng tượng vẽ vời ra đủ thứ về ái tình. Khi xưa họ thích làm công chúa ngủ giấc trăm năm trong tòa tháp chờ chàng hoàng tử, ngày nay họ tưởng mình là cô tiểu thư trong trắng cảm hóa chàng tướng cướp bất cần. Tôi chưa đọc sách vở gì nghiên cứu về vấn đề này, nhưng võ đoán rằng do phụ nữ bây giờ được giải phóng ít nhiều, coi mòi cũng muốn nổi loạn nên thay thế hình ảnh hoàng tử bằng tướng cướp, vả lại có người yêu là tướng cướp nghe chừng cuộc sống về sau có nhiều cái thú vị để kể hơn là mấy chữ “hạnh phúc mãi mãi” (happy ever after) rất ư là mơ hồ.

Khi đọc bài “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu?” xong, thấy muốn phì cười. Không biết các chị có thù có hằn gì với từ “tử tế” này, mà gộp cả những từ như nhát gái, vụng về, yếu đuối, nhàm chán vào cho nó vậy? Đọc bài “Nhạt nhẽo như đàn ông tử tế” thấy anh bạn trai nhạt nhẽo thật nhưng chị kia cũng thiếu muối chả kém.

Tôi nghĩ rằng, đã là tình cảm bao giờ cũng phải bắt nguồn từ hai phía. Tại sao các chị cứ muốn đàn ông phải đọc được suy nghĩ của các chị? Có một câu chuyện thế này mà thầy giáo dạy Văn của tôi kể, là một chàng đèo một nàng trên đường. Cô nàng khát nước, thấy quán kem ở xa, bảo anh kia: “Anh ơi, hình như kem ở đây ngon lắm!” Anh người yêu đáp “Ừ, anh cũng nghe nói thế!” rồi dông thẳng, chị kia sượng sùng khó chịu lắm. Ai cười anh chàng kia vô tâm thì cười, còn tôi, tôi thấy cô nàng không chỉ ngớ ngẩn mà lại còn sĩ diện hão nữa.

Bây giờ không còn là thời buổi phong kiến, phụ nữ có quyền bày tỏ quan điểm, thế mà ngay cả việc đơn giản là chia sẻ với đàn ông về tâm tư nguyện vọng của mình cũng không làm được, cứ bắt người ta phải đoán già đoán non là sao? Hơn nữa, các chị mê trai hư nên biết những anh chàng hào hoa bóng bẩy, giỏi yêu đương mới là những kẻ ít chân thành nhất: đối với họ các chị chỉ là mấy con bò cho họ dắt đi mà thôi. Các chị bị nước mạ của họ làm cho lóa mắt hết rồi. Đối với tình yêu chân thành nhưng vụng về, các chị cho là nhạt, là kém sáng tạo, nhưng các chị thử nghĩ lại xem khi các chị yêu, các chị đã làm gì để vun đắp cho tình cảm của hai người?

Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến tác phẩm Madame Bovary. Tôi không thích lắm vì nó khá nặng nề và miêu tả những khuyết điểm của phụ nữ hơi sắc sảo quá, nhưng phải công nhận là rất đúng. Đấy, câu chuyện gái ngoan yêu trai hư kết cục là như thế đấy. Còn các anh trai ngoan, cứ ngoan đi. Nếu một cô gái bỏ rơi bạn chỉ vì lý do bạn quá tốt, quá lịch sự, quá nghe lời cô ấy thì đó là một cô gái ngu dốt, bạn đừng nên tiếc rẻ. Ngoài kia vẫn còn nhiều cô gái thông minh, chẳng qua bạn chưa chịu nhìn ra đó thôi.
boysie: Stolen from tumblr. (Default)
Tôi làm bài thơ này trong lúc chém gió với Heo, mới đăng lên hơn một tiếng đồng hồ mà đã câu được 17 cái like, thấy rất là sung sướng và cảm kích. Vậy nên giờ post lên Dreamwidth này cho anh em bạn bè xem, đã chỉnh sửa chút ít gọi là.



Bài này thơ năm chữ
Mỗi khổ có bốn câu
Giờ còn một câu nữa
Thế là xong khổ đầu.

Làm thơ thực ra dễ
Cốt sao cho có vần.
Nghe xuôi tai là được,
Ý nghĩa thì không cần.

Tác giả đang cân nhắc
Có nên viết khổ ba?
Nhưng mà thấy chán quá
Nên nghĩ mãi chẳng ra.

Thôi ta sang khổ bốn
Ý thì chẳng có gì
Càng đọc càng thấy thốn
Kết luôn cho xong đi.

Khổ năm rất bất lực
Càng nghĩ càng thêm bực
Mà hôm nay mát giời
Đi ngủ cho khỏe thôi.
boysie: Stolen from tumblr. (Default)
Từ nhỏ tôi đã biết thế nào mình cũng sẽ gặp rắc rối với tính cách của mình.

Thứ nhất là nhạy cảm quá... nhiều khi chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà xúc động đến rơi nước mắt, hay tức tối đến ăn không ngon ngủ không yên.

Vì sự nhạy cảm này mà tôi luôn luôn gặp khó khăn nhất là với người trong nhà. Nhưng cũng có cái lợi, là nhờ sự nhạy cảm đó mà tôi ít nhiều đoán biết được người khác, nếu như tôi thực sự có ý định muốn gần gũi họ.

Tuy nhiên, nhìn chung thì cái tính nhạy cảm quá lợi ít mà hại nhiều. Vui thì vui bằng đôi bằng ba, buồn thì buồn bằng năm bằng mười. Ngồi không một chút là đã cảm thấy cô đơn. Đi về một tí lại e sợ xô bồ quá.

Nhưng nếu ông trời có cho tôi đổi cái tính nhạy cảm, mong manh này lấy một tâm hồn khôn ngoan gai góc hơn, tôi cũng xin kiếu đi thôi.

Nào những tâm hồn nhạy cảm, còn chờ gì mà không cùng ngồi lại bên nhau một chút?

Profile

boysie: Stolen from tumblr. (Default)
boysie

November 2012

S M T W T F S
    123
4 5678910
11121314151617
18192021222324
25 2627282930 

Syndicate

RSS Atom

Most Popular Tags

Style Credit

Expand Cut Tags

No cut tags
Page generated Jul. 2nd, 2025 10:45 am
Powered by Dreamwidth Studios